Thời gian…!


Một buổi chiều muộn, tôi tới tìm em sau một thời gian dài xa cách. Mặc dù tôi nghe nói rằng em bây giờ đã khác ngày xưa nhiều lắm, tôi vẫn muốn gặp em: Người com gái của mối tình đầu!

       Ngồi trước mặt tôi là một phụ nữ mập mạp, có phần lôi thôi với chiếc quần vải hoa đen mà tôi nhớ chỉ những người buôn bán, hoặc những cô gái quê mùa đã yên bề gia thất mới hay mặc, với hai bên ống được xoắn lên so le nhau đầy cọc cạch. Còn chiếc áo dài tay khá cũ và được cách điệu thành một chiếc áo khoác với hàng cúc không cài ngoài một nút duy nhất ở hàng trên cùng, bên trong là một chiếc áo phông màu vàng nhạt, dài phủ xuống đùi, nơi đặt đôi bàn tay xù xì. Nó không phải là đôi bàn tay xù xì do lao động,  nhà em giàu có lắm mà, và tôi biết rằng em cũng không phải làm những công việc nặng nhọc, em là một tiểu thư – Dù ngày xưa trong ký ức của tôi hay hôm nay cũng vậy – Chỉ vì em giờ mập quá nên bàn tay trở nên đẫy đà, đầy lên từng đốt. Em nhìn về phía tôi, khuôn mặt tròn và phình ra ở hai bên má làm lấp đi chiếc cằm nhỏ nhắn, trên đó lâm thâm vài cái mụn, có những cái đã thành sẹo đen như muốn nói rằng: nó đã mọc và được nặn đi từ lâu rồi; đồng nghĩa với bây giờ em đã là một người phụ nữ, một người phụ nữ thực thụ! …
Tất cả những nét đổi thay đó đã làm tôi bàng hoàng, tôi không tin vào mắt mình nữa, người mà cả một thời học trò của tôi thương nhớ. Đôi mắt kiêu sa với hàng mi cong vuốt kiều diễm, dáng hình mảnh dẻ, thanh thoát trong tà áo trắng, ánh mắt long lanh đầy tinh nghịch và hồn nhiên giờ đây đã không còn nữa. Tôi có chăm chú quan sát em hơn mong tìm ra một chút gì đó của ngày xưa còn sót lại và chợt mừng khi nhận ra mái tóc của em: nó vẫn dài và đen mượt như xưa. Đúng rồi, mái tóc đó làm sao tôi quên được, tôi cũng chả từng nói với bạn bè rằng tôi yêu em nhất là mái tóc còn gì … cảm ơn em (và cả thời gian nữa) đã giữ lại nó nguyên vẹn giùm tôi. Tôi thấy thấy lòng mình dâng lên một nỗi niềm chua xót, chỉ có mấy năm thôi mà giờ tôi không còn nhận ra em nữa. “Em đây ư?” – Tôi tự hỏi. Đúng! Sự thật là em đấy, em của hiện tại đang đứng trước mặt tôi bằng xương bằng thịt đấy!...
            Mà cũng phải thôi, vì ngày đó em mới học lớp 10, cái tuổi của người thiếu nữ đang trong độ dậy thì hồn nhiên, được trang điểm bằng màu sắc lung linh của tình yêu tuổi học trò, bởi vậy đối với tôi em trở nên rực rỡ, xinh tươi hơn hết thảy mọi người con gái khác. Thời gian dần trôi, thi tốt nghiệp xong tôi rời xa mái trường, rời xa em và mang theo trong tim hình ảnh người con gái của mối tình đầu, của những ngày thơ trẻ mộng mơ!
            Ngày đo, giống như bao mối tình học trò khác, có bao giờ tôi nói lời yêu với em đâu (mà yêu thì phải nói gì nhỉ?). Hai đứa chỉ nhìn nhau mỉm cười, chỉ vậy thôi nhưng cũng đủ để con tim tôi rạo rực, đủ để khi về nhà cái miệng của tôi nghêu ngao hát không ngớt cả mớ những “bản tình ca lộn xộn”. Mặc dù học hơn em hai lớp nhưng tôi vẫn khờ khạo lắm, tôi chưa hẹn hò với em, chưa cầm tay em lấy một lần (dù chỉ để dắt em qua những lối đi lầy lội trước cổng trường). Và những khi gần nhau thì những câu chuyện tầm phào vớ vẩn cũng nhanh chóng chiếm hết khoảng thời gian ngắn ngủi, qúy giá đó. Cuối năm 12, tôi bỗng có cảm giác sợ mất em, và tôi quyết định viết cho em một lá thư nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở những lời bày tỏ sự cảm mến. Sau bao lần… “mang đến lại mang về” thế rồi tôi cũng đã gởi và chờ đợi sự hồi âm của em trong niềm hi vọng xen lẫn nỗi lo âu. Cuối cùng em cũng trả lời tôi (bằng một lá thư) rằng: Anh sao thì em vậy!?.
            Bạn bè biết chuyện liền chọc ghẹo, những lúc đó ngay cả khi có em tôi cũng chỉ đỏ mặt cười cười mà chẳng nói gì, còn em thì hất mặt lên kiêu kì rồi bước vội đi, thẹn thùng che miệng cười tủm tỉm. Ngày tháng êm đềm trôi, cuộc đờì xô cuốn tôi rời xa em, xa mối tình học trò thơ mộng. Giờ gặp lại nhau khi em đã là một người phụ nữ chững chạc, nhan sắc tàn phai. Lòng tôi không khỏi cảm thấy u buồn, cái buồn nhẹ nhàng mà da diết của tâm hồn hoài cổ, của nỗi thương tiếc ngày tháng hồn nhiên đã qua …
            Đẩy li nước về phía tôi, em nói:
            - Anh  giờ khác xưa quá!
            Tôi rùng mình trở về hiện tại, vội trả lời:
            - Anh khác xưa? Mà khác ở điểm nào?
            - Anh già đi như một ông cụ non vậy!
            Tôi mỉm cười, không hiểu ngụ ý của em là gì, hay tại em thấy từ nãy tời giờ tôi mãi suy nghĩ trầm ngâm.
            - Còn anh…, lâu quá không gặp em, giờ thấy em mập mạp như vậy là anh mừng rồi!
            Tôi cố gắng phụ họa vào câu nói bằng một vẻ mặt hài hước, che dấu sự chua xót của lòng mình, em thì ngất ngưởng vô tư cười mà bảo:
            - Anh lại chọc quê em nữa, em biết mình còn mỗi điều chưa thành cái lu thôi.
            Chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc nữa về những người quen cũ, về thầy cô và cái làng quê nhỏ bé nghèo nàn - nơi đã gắn liền với tuổi học trò của em và tôi. Trong câu chuyện cả hai đều tế nhị tránh nói về chuyện ngày xưa của hai đứa; mà ngày xưa ấy thì phải nói gì hôm nay … em đã là một người con gái đã yên bề gia thất!
            Em mở cổng tiễn tôi về rồi vờ như lơ đễnh hỏi:
            - Giờ anh đi về một mình à?!
            Tôi gượng cười giả bộ nhìn xuống đất như cố tìm kiếm một cái gì đó, lát sau ngước nhìn em trả lời:
            - Còn một mình nữa đã bỏ anh đi lấy chồng rồi!
            Em khúc khích cười, đưa tay ra khép cánh cổng lại, tôi quay gót bước về phòng trọ của mình …
            Giữa trời đêm Đà Lạt, sương xuống trắng từng tầng làm cho những bóng đèn đường trở nên mờ ảo soi những  dáng thông cô quạnh, con người quạnh queo. Về tới phòng, tôi leo lên giường vắt tay lên trán mà suy nghĩ, mà buồn cho cuộc đời ngắn ngủi. Đẩy tiếng thở dài ra khỏi lồng ngực, tôi tự hỏi cái gì trên đời này là vĩnh cửu? Cái gì tồn tại mãi cùng thời gian? Thời gian … nó trôi đi không ngừng nghỉ, tàn nhẫn và tham lam. Nó làm đổ vỡ trong tôi về hình ảnh của người con gái tôi yêu, về cái lung linh huyền ảo của mối tình thuở học trò. Tôi thiếp ngủ đi lúc nào không biết, tới khi nắng đứng bóng trên sân mới tỉnh dậy, tôi cảm thấy mình khoan khoái lạ thường. Đúng rồi, đêm qua tôi đã nằm mơ thấy em, em của ngày xa xưa ấy!…

Nhận xét

  1. hjhj! đọc xong bài viết làm cháu nhớ lại tuổi học trò của mình, nhớ lại những kỉ niệm của thời học sinh hồn nhiên, vô tư, đầy tinh nghịch. Chú viết thật là hay. Thời gian làm cho con người già đi nhưng tình cảm của mình dành cho người mình yêu nhất sẽ không bao giờ phai mờ theo thời gian.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

“ĐÀ LẠT TRĂNG MỜ” CỦA HÀN MẶC TỬ

“CẮT TÓC KÍCH DỤC” – HOÀNH HÀNH TP ĐÀ NẴNG

Từ bài thơ "Đôi dép" ngẫm về tình yêu "Đôi lứa"