“ĐÀ LẠT TRĂNG MỜ” CỦA HÀN MẶC TỬ
Nhắc đến Đà Lạt là nhắc đến xứ sở của sương mù, thành phố của ngàn hoa, thành phố của tình yêu… và cũng không mấy ngoa khi gọi nơi đây là thiên đường nơi trần thế, hay là chốn dừng chân tuyệt vời cho lữ khách thập phương. Nằm ở độ cao trên 1.500 mét, quanh năm ít thấy ánh nắng chói chang dẫu giữa trưa hè mà chỉ thấy sương mù vây phủ giữa điệp trùng hoa. Từ xa trông thành phố thoắt ẩn thoắt hiện sau những áng mây lơ lửng giữa lưng chừng trời, thật khó dùng ngôn từ để diễn tả cái tưởng chừng như thật, nửa huyền hư ấy. Dù là người phàm trần, chúng ta cũng không sao khỏi xao xuyến khi lần đầu được đặt chân lên thành phố. Ta có thể sẽ không diễn đạt nỗi bằng lời trước cảnh đất trời vào đêm, song những ấn tượng chúng ta sẽ cảm nhận được như cái se se lạnh lẫn trong chút hương dạ lan thoang thoảng giữa núi ngàn thì sẽ “ngàn năm còn nhớ”. Còn với những thi nhân, có lẽ mọi sự diễn đạt đều dễ dàng hơn. Tuy nhiên với Đà lạt thì không phải bao giờ, khi nào thi nhân cũng “lột tả hết” “cái thần
Nhận xét
Đăng nhận xét